BÀI THƠ TẶNG CÔ GIÁO TRẺ Tôi viết vần thơ gửi tặng cô Những người con gái thật đời thường Vượt qua vất vả trong cuộc sống Chăm những nụ hoa gửi tặng đời Nắng tháng tư chừng như dịu mát Bởi dáng cô tha thướt đến trường Lớp bừng sáng trong đôi mắt trẻ Líu lo, ríu rít đón chào cô... Cô giáo trẻ có đôi mắt sáng Mặt trái xoan tươi thắm ửng hồng Lời dịu dàng, êm ái thân thương Thương yêu trẻ, mầm non vừa nhú... Bàn tay cô dịu mềm, xinh xắn Cầm tay con tập viết i tờ Hoa tay từng chữ như tranh vẽ Ươm mầm tươi sáng của tương lai... Cô giáo ơi, cô như người mẹ Chăm tương lai cho những hạt mầm Mai sau trở nên người hữu ích Dâng tặng đời những đóa hoa xinh... Cô giáo ơi, cho anh hỏi nhỏ : (thật nhỏ thôi kẻo má em hồng...) "Anh đón cô về nhà anh nhé, anh yêu cô và bé cũng thương !" 20/04/2016
MÙA THU TRƯNG VƯƠNG Trường Nữ Trung học Trưng Vương những năm 1974-1975 đã có một thời tôi thơ thẩn chờ em tan trường... Hơn bốn mươi năm rồi Ta chưa về thăm lại Trưng Vương Chiều mùa xuân sao mờ sương giăng phũ Khung cửa trường xưa một thời áo trắng Ngày xưa ta và mùa thu chờ đợi em trước cổng sân trường... "Nhớ khói bay lạc vấn vương Cho hơi ấm lên môi người Lùa sương kín nhẹ vây ngập trường Làm mây yêu thương vương trong hồn em..." Ngày xưa ta trao cho em bao niềm mơ ước Bao lời yêu thương làm rung động con tim Yêu thương vẩy gọi nên tình mở ngõ Bờ môi ngập ngừng...chờ đợi bờ môi... "Người mang cho em quen môi hôn ngọt mềm Tình cho tim em rung những đêm lạnh lùng Từng chiều cùng người về trong cơn mưa bay Nghe thương nhớ tràn đầy lên đôi mắt thật gầy..." Hơn bốn mươi năm rồi Mùa thu vẫn còn bên khung cửa Lá me vẫn rơi trên con đường kỷ niệm Cơn gió chiều dường như lành lạnh Khi nắng cùng ta ngạy ngùng tìm lại dấu chân xưa... "Trưng vương hôm nay mây vẫn giăng đầy trời Công viên năm xưa hoa vẫn rơi tuyệt vời Bóng người tình mịt mùng Từng hàng me rung rung Trong cơn gió lạnh lùng Trong nắng ngại ngùng..." Gót chân em ngày xưa hai buổi đi về Dáng em thướt tha đến trường vào lớp Ta bâng khuâng, thơ thẩn theo sau... Lòng thương nhớ đôi mắt ai đẹp quá ! Ta dệt vần thơ một thời áo trắng Trưng Vương... "Nắng vẫn vương nhẹ gót chân Trưng vương vắng xa anh dần Mùa thu đã qua một lần Chợt nghe bâng khuâng Lá rơi... đầy sân..." Hơn bốn mươi năm rồi Ta tìm lại Trưng Vương khung cửa mùa thu Chiều mùa xuân sao lòng tê tái lạ ! Mùa thu xa xưa lại về trong ký ức Một mình ta thơ thẩn tìm lại người xưa... "Thu giăng heo may cho bóng cây lạnh đầy Người cho em nghe câu nhớ thương từng ngày Những ngày đợi chờ Đợi người qua cơn mơ Trong mắt ngây thơ Trong nắng vu vơ..." Hơn bốn mươi năm rồi Ta vẫn chờ em trở về trong kỷ niệm Ta vẫn chờ em trở về từ ký ức Sân trường, lớp học, áo trắng, bảng đen Của một thời Trưng Vương khung cửa mùa thu... 16 tháng 02 năm 2016
CÓ MỘT MÙA THU Có một mùa thu Hà Nội đã đi qua cuộc đời tôi Khi nghe ca khúc "Đoản khúc thu Hà Nội" của Cố nhạc sĩ Trịnh Công Sơn đã gợi nhớ về một kỷ niệm sâu đậm trong lòng tôi... Có một mùa thu, mùa thu trước Tôi đã vấn vương một bóng hình... Tháng mười hoa Cúc bao mùa nỡ Là bấy nhiêu mùa tôi nhớ em... "Bởi vì mùa thu tôi ở lại Hà Nội mùa thu Hà Nội thu Hà Nội mùa thu tràn nỗi nhớ Không bởi vì em hay vì em..." "Hà Nội mùa thu Hà Nội gió Xôn xao con đường xôn xao lá Nhòa phố mong manh nhòe phố mưa Chợt nắng long lanh chợt nắng thưa..." "Bởi vì mùa thu tôi ở lại Hồng má môi em hồng sóng xa Vì một bàn tay không ngần ngại Tặng hết cho tôi một phố chờ... Sẽ thêm một đời nhớ trăng Hà Nội Thu ơi !" Có một mùa thu trong đời tôi Luyến lưu, thương nhớ một bóng người Mùa thu năm ấy tôi ở lại ! Ước định cùng em sống trọn đời... Hà Nội mùa thu, mùa gợi nhớ Nguyễn Du ngõ phố cũ năm nào... Lá rụng chiều vàng phai sắc nắng Dáng ai tha thướt buổi tan trường... Hà Nội mùa thu nắng dịu êm Hồ Tây lóng lánh giữa tháng mười Bên cầu Thê Húc tôi ước hẹn : "Hà Nội trong tôi chỉ mình em..." Thuở ấy hồn tôi đẩm chất thơ Vần thơ ca ngợi sắc thu vàng Ý thơ lắng đọng trên khóe mắt Lời thơ ca ngợi má em hồng... Có một mùa thu trong đời tôi Bao năm xa vắng vẫn nhớ hoài... Ngõ phố nhà em tôi nhớ mãi Cúc vàng, cúc trắng nỡ đầy sân... Hà Nội mùa thu gợi nhớ thương Đường xưa hoa nắng phũ vai gầy Dáng ai thon thả theo nhịp bước Hoàng hôn bãng lãng trước hiên nhà... Từ giả mùa thu tôi về nam Hai mùa mưa-nắng vẫn đợi chờ... Mưa rào, nắng đổ tôi vẫn nhớ Màu nắng dịu êm của Hà thành... Buổi sáng, ngày 01 tháng 10 năm 2015
QUÉT LÁ MÙA THU Mùa thu, gom lá vàng rơi Đốt đi sưởi ấm lòng tôi nhớ người... Mùa thu, quét lá vàng rơi Gom bao nổi nhớ rụng đầy ngoài sân Thu phong lay lắt buồn hiu Chạnh lòng nâng chén, ước mơ tao phùng... Âm vang tiếng chổi rào rào Đường xưa vắng lặng, rêu xanh phũ dầy Hắt hiu nổi nhớ buồn tênh Làm sao tìm gặp bóng hình yêu thương... Lá vàng dăm chiếc chao nghiêng Chông chênh nổi nhớ người nơi phương trời Người đi biền biệt quan san Phải chăng, nổi nhớ đong đầy yêu thương ? Người đi từ dạo chớm thu Đến nay đang độ thu phai nắng vàng Người đi, đi mãi không về ! Phải chăng, người đã quên câu hẹn hò ? Mùa thu, gom lá vàng rơi Đốt đi sưởi ấm lòng tôi nhớ người... Nhà cổ, sáng ngày 22 tháng 08 năm 2015 Viết cho Người và mùa thu...
Đêm buồn, ngồi đọc thơ Kiều Thương ai phận bạc, lao đao dòng đời Chữ tài, chữ sắc vẹn toàn ! Mà sao lận đận, chông gai đường trần... "Bất tri, tam bách dư niên hậu Thiên hạ, hà nhân khấp Tố Như..." Tố Như ơi hởi Tố Như Ba trăm năm trước, người buồn rồi ư...! Tôi nay đọc lại thơ người Thương ai cơ nhỡ tình duyên nửa đời "Người đâu gặp gỡ làm chi Trăm năm biết có duyên gì hay không...? Lời thơ từ dạo thương người Vần thơ phảng phất bóng người tôi yêu... Đời tôi đã trót vương mang Chữ tình, chữ nghĩa với người ngày xưa... "Ngổn ngang trăm mối bên lòng Nên câu tuyệt diệu, ngụ trong tính tình..." Người nay, tôi đã nặng tình Yêu thương chân thật dễ gì lãng quên...